Phần 34 – Buôn bán Ngân Long
\r\n\r\nBa ngày sau.
\r\n\r\nKhi truyền tống tích đủ năng lượng thì Trình Chu gấp chờ không nổi mà mang theo Dạ U cùng mấy chục con Ngân Long quay về hiện thế (Thế giới hiện đại = Hiện thế).
\r\n\r\nDạ U hào hứng nói: “Chúng ta làm gì bây giờ? Mang hết số cá này ra chợ bán sao?”
\r\n\r\nTrình Chu lắc đầu nói: “E là không thể bán được giá tốt nếu bán ở đây, chúng ta đi Thượng Hải tiêu thụ mới ổn được.”
\r\n\r\nDạ U chớp mắt nói: “Thượng Hải?”
\r\n\r\nTrình Chu gật đầu nói: “Đúng thế, ở Thượng Hải có rất nhiều người giàu nên sẽ dễ bán hơn.”
\r\n\r\n“Đi thôi nào.”
\r\n\r\nTrình Chu mang theo Dạ U lái xe tới chợ chim, hoa, cá cảnh… ở Thượng Hải, hai người cũng tìm một gian hàng trống và dựng lên một cửa hàng lâm thời để bày bán cá.
\r\n\r\nTrình Chu lần này mang theo 15 con cá rồng lại đây, mỗi con đều dài hơn 60cm nhìn còn rất béo và sung sức.
\r\n\r\nTrình Chu vớt 5 con cá rồng ra trưng bày, ngay sau đó thì đã thu hút không ít người dừng lại chiêm ngưỡng. Cá rồng là hàng hiếm, ngày thường cũng hiếm khi thấy được, Trình Chu lần này lấy ra tận 5 con làm người xem lập tức đổ dồn tới.
\r\n\r\n“Anh bạn trẻ, Con cá này của người là Tuyết Long (雪龙鱼: Xuě lóng yú) hay Bạch Kim Long vậy?” Một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn chống quải trượng đi tới dò hỏi.
\r\n\r\nTrình Chu lắc đầu rồi trả lời: “Không biết.”
\r\n\r\nÔng lão đó đang muốn mở miệng khen mấy con cá một lượt nhưng Trình Chu lại không ra bài theo lẽ thường, còn nói với ông là “không biết”.
\r\n\r\n“Không biết, như thế nào lại không biết, cậu có phải chủ không?” ông lão có chút không vừa lòng hỏi.
\r\n\r\nTrình Chu tự tin nói: “Cháu còn chưa nghiên cứu kỹ mà, cháu là dân nghiệp dư thôi.”
\r\n\r\nTrước khi đến đây thì Trình Chu cũng đi baike trên mạng để tìm kiếm thông tin rồi, nhưng theo những gì trên mạng nói thì Tuyết Long là một dạng biến thể của Ngân Long, toàn thân có màu trắng như tuyết nên còn hay gọi là Ngân Long bị bạch tạng, nhìn rất giống Bạch Kim Long, nhưng khác với Bạch Kim Long là vảy của giống Tuyết Long này nhìn rất chắc chắn cùng toàn thân trắng như tuyết nên nhìn nó xuất sắc hơn, càng có giá trị trưng bày hơn và lẽ tất nhiên thì giá cũng cao hơn rất nhiều.
\r\n\r\nTuyết Long và Bạch Kim Long nhìn rất giống nhau, đến các chuyên gia về cá còn chưa phân biệt được chúng chứ đừng nói gì đến Trình Chu, người mới lên mạng tìm kiếm thông tin gần đây thôi.
\r\n\r\nÔng lão lại có chút nghi ngờ nhìn về phía Trình Chu hỏi: “Cậu không nghiên cứu trước sao? Sao cậu kiếm được nhiều tới vậy?”
\r\n\r\nTrình Chu tỏ vẻ đương nhiên nói: “Cháu mang từ biển tới đó ạ.”
\r\n\r\n“Từ biển sao? Hẳn là phải dùng thủ đoạn đặc biệt nuôi dưỡng phải không?” Ông lão lại tiếp tục nói, cũng tự xem là đã nhìn thấu được sự việc.
\r\n\r\nTrình Chu gật đầu nói: “Cũng có loại khả năng này.”
\r\n\r\n“Sao lại là cũng có khả năng? Cậu bán hàng giả sao?” Ông lão lại tiếp tục tranh luận.
\r\n\r\nTrình Chu khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không tức giận nói: “Có lẽ vậy, cái này còn phải xem nhãn lực của ông thôi. Hàng này là có người đưa cho cháu, nói là đánh bắt từ biển mà có, cũng không biết thật hay giả nữa đâu ạ.”
\r\n\r\nÔng lão nhìn Trình Chu một cách nghi ngờ mà hỏi: “Có người cho cậu sao? Ai lại hào phóng như vậy chứ? Lại còn cho cậu rất nhiều cá nữa.”
\r\n\r\nTrình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy đấy ạ.”
\r\n\r\n“Người kia sao lại cho cậu nhiều cá như vậy?” Ông lão truy hỏi.
\r\n\r\nTrình Chu ngẫm một chút rồi nói: “Có lẽ do cháu lớn lên đẹp trai chăng.”
\r\n\r\nNghe được lời này của Trình Chu mà ông lão cũng không biết tiếp tục nói thế nào nữa. Rồi ông cũng ngồi xổm xuống dưới cẩn thận ngắm mấy con cá trong bể nước, trực giác cho ông biết mấy con cá này có vấn đề nhưng càng nhìn càng không biết vấn đề nằm ở đâu.
\r\n\r\nTrình Chu thầm nghĩ: Mấy con cá của hắn tuy có thể không phải Tuyết Long, cũng có lẽ không phải Bạch Kim Long, nhưng chắc chắn nó là cá dị giới đích thực, hắn cũng chỉ đem bán giống như đám Ngân Long mà thôi, đây là hàng độc chỉ hắn có, khách hàng mua chắc chắn sẽ không bị lỗ.
\r\n\r\n“Cá của cậu nhìn béo quá, cậu có cho ăn tăng trọng không?” Ông lão lại tiếp lục dò xét.
\r\n\r\nTrình Chu lắc đầu nói: “Dĩ nhiên là không, cháu chỉ cho chúng nó ăn thức ăn cho cá thôi.”
\r\n\r\nVừa nói Trình Chu vừa lấy một gói thức ăn cho cá rồi rắc vào bể cá, vừa nhìn thấy làm ông lão hoảng hồn rồi hét lên một tiếng.
\r\n\r\nTrình Chu bị làm cho giật mình rồi run rẩy nói: “Ông không sao chứ ạ.” Này không phải là muốn ăn vạ hắn đó chứ, hắn cũng chưa làm gì mà.
\r\n\r\nÔng lão hung hăng chống chống gậy xuống đất vài lần tức giận nói: “Sao cậu dám cho chúng nó ăn như vậy chứ?”
\r\n\r\nTrình Chu nhìn dáng vẻ tức giận của ông lão nghĩ thầm: Hét to như vậy, cổ họng không bị làm sao chứ.
\r\n\r\nTrình Chu chớp mắt nói một cách ngây thơ: “Cho ăn như vậy có vấn đề gì sao?”
\r\n\r\nÔng lão bất mãn nói: “Cậu đây là đang ngược đãi cá, loại Kim Bạch Long này phải có thức ăn chuyên biệt, sao có thể cho ăn mấy loại rác rưởi như thức ăn cho cá chứ.”
\r\n\r\nTrình Chu thờ ơ nói: “Do cháu nghèo đó, cháu còn đang phải ăn mỳ tôm thì làm sao có đủ khả năng mua thức ăn chuyên biệt cho nó chứ.”
\r\n\r\nÔng lão tức giận thổi râu nói: “Cậu thật quá vô lý.”
\r\n\r\nTrình Chu công môi thầm nghĩ: Hắn chỉ cho cá ăn thôi mà còn bị nói thành vô lý.
\r\n\r\n“Ông nhìn xem, chúng ăn cũng rất hạnh phúc mà.”
\r\n\r\n“Cậu, cậu, cậu ….” Ông lão như bị tức giận quá độ mà không nói được lời nào.
\r\n\r\nMấy con cá của Trình Chu câu được rất đẹp nên cũng nhanh chóng thu hút được vài người khách ghé hại xem.
\r\n\r\n“Cháu trai, con cá này của cháu giá bao nhiêu đấy.” Một ông lão tóc bạc đang đứng quan sát ở bên nhịn không được mà hỏi.
\r\n\r\nTrình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ít nhất 30 vạn một con.”
\r\n\r\nMấy người xem xung quanh đang chụm đầu vào nghị luận, Trình Chu cũng nghe được Dạ U truyền âm lại là giá quá thấp nên những người này nghĩ cá có vấn đề. Trình Chu nghe được mà giật mình, hoá ra bản thân hắn ánh mắt không đủ rộng nên đã đánh giá thấp những kẻ có tiền này rồi.
\r\n\r\nÔng lão tóc bạc cau màu không nói gì.
\r\n\r\n“Tăng giá rồi, 50 vạn một con.”
\r\n\r\nÔng lão mặc áo Tôn Trung Sơn nhìn Trình Chu có chút không hài lòng nói: “Cậu trai, 30 vạn cũng không ai mua, cậu còn đòi tăng giá.”
\r\n\r\nTrình Chu gật đầu nói: “Không phải nói nhà không tăng giá thì không người mua sao, không ai mua cháu đương nhiên phải tăng giá rồi.”
\r\n\r\nMột ông lão vẻ mặt ôn hoà đi ra cười nói: “Anh bạn trẻ, cậu như vậy cũng quá không phúc hậu, như vậy đi, 5 con này 200 vạn tất cả, ông mua hết.”
\r\n\r\nÔng lão mặc áo Tôn Trung Sơn lập tức sốt ruột la lên: “Muốn cả 5 con! Ông cũng quá tham đi, 50 vạn thì 50 vạn, tôi muốn lấy hết.”
\r\n\r\nTrình Chu híp mắt lại thầm nghĩ: Bán mấy cái đồ vật quý hiếm này quả nhiên phải tăng giá mới có thể bán đi được.
\r\n\r\nÔng lão diện mạo ôn hoà bất mãn nhìn ông lão vừa nói hỏi: “Không phải ông chê hàng giả sao, sao nào, giả mà ông vẫn đòi mua?”
\r\n\r\n“300 vạn, để lại hết cho tôi.” Một ông lão đeo nhẫn ngọc mặc quần áo màu xám bước ra.
\r\n\r\nÔng lão vừa hô lên thì mấy người xung quanh lại tức giận trừng mắt nhìn về phía ông xì xào.
\r\n\r\nTrình Chu híp mắt nghĩ, vừa rồi hắn cũng chú ý tới lão nhân này rồi, đối phương tựa hồ đang quan sát chờ cơ hội, cuối cùng nghe hai ông lão tranh mua nên cũng không nhịn được nữa mà tăng giá.
\r\n\r\nTrình Chu thầm thở dài, Thượng Hải đúng là Thượng Hải mà, một con cá mấy chục vạn mà còn đòi mua hết.
\r\n\r\nNhìn mấy ông cụ đã một bó tuổi mà đứng tranh luận ầm ĩ làm Trình Chu không khỏi cảm thán.
\r\n\r\n“Giới hạn mua hàng (限购了: Xiàngòule), 50 vạn, mỗi người một con, không cần tranh cãi.”
\r\n\r\nMấy ông lão nghe Trình Chu nói thì có chút ngoài ý muốn, mấy ông còn nghĩ Trình Chu sẽ tiếp tục đấu giá cho tới người mua cuối, không ngờ lại giới hạn mua hàng. Sau đó thì mấy ông lão cũng trao đổi với nhau rồi chia nhau ra để mua, mỗi người một con, trong đó có 4 người mua với giá 50 vạn, còn ông lão cuối cùng tay đeo nhẫn ngọc thì mua con đẹp nhất với giá độn thêm 20 vạn.
\r\n\r\nSau khi bán 5 con cá rồng thì Trình Chu kiếm được thêm 270 vạn.
\r\n\r\nTrình Chu ngồi lại vào xe và quyết định: “Đi thôi, chúng ta tới nơi khác bán cá.”
\r\n\r\nDạ U cau mày thắc mắc: “Không bán ở đây được sao?”
\r\n\r\nTrình Chu lắc đầu nói: “Chúng ta lấy ra 5 con một lần có vẻ quá nhiều, quá bất thường, nên đã gây ra sự chú ý rồi thì phải.”
\r\n\r\nDạ U thở dài có chút không vui nói: “Rắc rối.”
\r\n\r\nTrình Chu lang thang khắp Thượng Hải trong 2 ngày, bán hết hơn mười con cá rồng đã mang theo. Thiên kim khó mua được hàng hợp ý, Trình Chu đã đem con cá rồng dài hơn 80cm bán cho một đại gia với giá 200 vạn, trong vòng mấy ngày thì Trình Chu đã có hơn 1.200 vạn trong tài khoản.
\r\n\r\nTrình Chu thoả mãn ngắm nghía cái thẻ ngân hàng ở trong tay cảm thấy có chút không chân thực, từ hôm nay trở đi thì hắn đã là một phú ông ngàn vạn rồi, có vẻ như cái chuyện phát tài này dễ hơn so với hắn tưởng tượng.
\r\n\r\nDạ U nhìn Trình Chu nói: “Chúng ta đi mua xe thôi.”
\r\n\r\nTrình Chu gật đầu nói: “Được, đi mua thôi.”
\r\n\r\nTrình Chu đưa Dạ U ra showroom xe để chọn, Dạ U chọn một chiếc RV giá hơn 60 vạn, Trình Chu cũng nhanh chóng trả tiền.
\r\n\r\nDạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi tính làm gì tiếp?”
\r\n\r\n“Tôi không biết.” Tự dưng có nhiều tiền như vậy làm Trình Chu có chút hoang mang, Trình Chu thầm nghĩ: Này có lẽ là cảm giác từ người nghèo đột nhiên phát tài trong một đêm đi.
\r\n\r\n-------.------
\r\n\r\nNay vẫn mấy con cá có giá trị bằng mấy con ô tô nha:
\r\n\r\nNày là Tuyết Long. Mà mấy con này nhìn cũng không ngon thật, chỉ có cái dáng đẹp thôi.
\r\n\r\nEnd chap 34
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo